Trang

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

Tôi không biết con mình là của ai?

Nhiều đêm, nhìn con ngủ mà tôi cứ tưởng tượng ra mặt Tuấn. Sao giờ tôi mới nhận ra con giống anh. Nén tiếng thở dài, nhìn chồng và con trai, tôi thấy nghẹt thở, chỉ sợ tôi tự tay bóp nát gia đình hạnh phúc nhỏ bé của mình.
Chuyện đã trôi qua 10 năm, nhưng đến khi gặp lại Tuấn, cả tôi và anh đều chết lặng, nhận ra con trai tôi sao mà giống anh đến thế. Cả 2 cùng ngượng ngùng ngồi lại uống ly nước cùng nhau, rồi tôi vội lấy lý do đưa con đi học để ra về. Lòng tôi ngổn ngang, suy nghĩ lung tung. Một cảm giác lạnh sống lưng khi tôi chợt nghĩ có khi nào bé Nam là con của Tuấn?
Cái ngày định mệnh ấy, trước ngày cưới của tôi một tuần, tôi đã bỏ nhà đi theo Tuấn. Chúng tôi ra biển và đắm chìm trong mối tình đầu đầy thơ mộng như để tạ lỗi với Tuấn, vì tôi đã phụ bạc anh, không chờ anh đi học về mà lại quyết định yêu người khác, rồi lấy chồng.
Tôi đã để anh lại, trở về nhà trước và làm đám cưới với người chồng của tôi bây giờ coi như đó là lời chia tay tình đầu của mình. Cứ nghĩ rằng như thế là xong, sau khi trở về tôi sẽ toàn tâm toàn ý với Toàn – chồng của tôi bây giờ.
Sau từng đó năm, tôi đã có một gia đình hạnh phúc. Một người chồng tốt và đứa con ngoan. Nghĩ rằng, với sự chân thành của mình, tôi đã được hưởng hạnh phúc. Ngày tôi có thai, hân hoan trong sự vui mừng của chồng, của cả nhà mà tôi quên mất cũng vào thời gian đó, tôi không chỉ quan hệ với chồng mình, mà còn cả Tuấn nữa. Quá khứ đã thực sự ngủ yên, nếu tôi không gặp lại Tuấn…


Sau lần gặp lại đó, Tuấn đã tìm cách liên lạc lại với tôi. Sau khi tôi lấy chồng, anh đã vào Thành phố Hồ Chí Minh sống, nghe nói anh đã lấy vợ. Nhưng không hiểu sao giờ đây anh trở ra Hà Nội và lại tìm gặp tôi.
Nhiều đêm, nhìn con ngủ mà tôi cứ tưởng tượng ra mặt Tuấn. Sao giờ tôi mới nhận ra, con giống anh. Nén tiếng thở dài, nhìn chồng và con trai tôi thấy nghẹt thở, chỉ sợ tôi tự tay bóp nát gia đình hạnh phúc nhỏ bé của mình.
Tôi sợ, không dám gặp Tuấn. Tôi sợ sự thật nếu anh là bố của con tôi thì sẽ như thế nào? Nhưng chính Tuấn đã khẳng định bé Nam là con anh… tôi đã phải ra gặp Tuấn để mong anh cho gia đình tôi sống yên ổn, để anh quên đi ý nghĩ vớ vẩn đó. Nhưng khi anh đưa cho tôi xem tấm hình anh hồi nhỏ, thì tôi giật mình: Sao giống bé Nam của tôi đến vậy!
Anh nói, sau lần gặp lại mẹ con tôi, anh cũng giật mình khi nhìn thấy bé Nam. Anh đã về nhà tìm lại trong quyển album cũ tấm hình này. Và anh càng khẳng định hơn khi biết tuổi của bé Nam, cũng đúng vào thời gian đó tôi và anh từng ở với nhau… Anh muốn làm xét nghiệm ADN nhưng tôi không đồng ý.
Thật sự tôi rất sợ, hoang mang khi nghĩ đến việc con trai tôi là con của Tuấn. Sau bao nhiêu năm, tôi đã quên hẳn anh. Tôi đang có một người chồng tốt, yêu thương mẹ con tôi biết chừng nào. Tôi không muốn gia đình mình tan vỡ vì lỗi lầm trong quá khứ của mình.
Tôi càng lo sợ thì Tuấn càng thúc ép tôi, anh không chịu hiểu mẹ con tôi đang có một tổ ấm hạnh phúc. Rằng chuyện của tôi và anh đã là quá khứ. Anh chỉ muốn xác định, đó có phải là con anh không? (Có lẽ anh khao khát có con, vì tôi được biết vợ anh có một số trục trặc và hiện giờ vẫn chưa thể mang thai).
Tôi sợ chuyện kéo dài, chồng tôi sẽ biết. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Nếu xét nghiệm Nam là con của chồng tôi thì không còn gì để nói, nhưng nếu kết quả khác thì tôi sẽ phải xử trí thế nào đây?



from xet nghiem adn hoa ky http://xetnghiemadn.us

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét